"Bố Andersen, bố không nhận ra con sao? Con chính là cố bé Tí hon đây mà. Con là nhân vật năm xưa bố đã sáng tác. Hôm nay con đến đón giao thừa cùng bố đây. Andersen vội vàng đáp lại:
- Có chứ, bố nhận ra con ngay mà! Một con chim én làm tổ dưới mái nhà của bố đã kể cho bố nghe về cuộc phiêu lưu li kỳ của con, rồi bố đã kể lại cho mọi người nghe đấy. Cảm ơn con vì đã đến đón giao thừa cùng bố. Đêm nay, bố đang rất cô đơn, bố đang nhớ người thân, nhớ Đan Mạch. còn con, bây giờ con đang ở đâu?
- Con đang ở một nơi rất xa. Con đã leo lên một tia nắng, bay suốt cả ngày, cho đến khi mặt trời tắt nắng thì con tự bay tiếp bằng đôi cánh của chính mình. Sau đó con đậu trên một bông tuyết trắng muốt, rơi xuống Berlin để gặp bố đúng đêm giao thừa."
(Những thăng trầm trong cuộc đời và sự nghiệp của Andersen)
"Rất nhiều bạn hỏi tôi rằng nếu Pierre và tôi cứ giữ lấy bản quyền phát minh, chúng tôi đã có những phương tiện tài chính cần thiết để xây dựng một viện Radium đàng hoàng, mà không vấp phải các trở ngại đã cản trở chúng tôi và ngày nay vẫn còn cản trở bản thân tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn tin rằng chúng tôi đã làm đúng.
Nhân loại hẳn là cần có những người thực tế. Họ luôn luôn cố gắng đạt được nhiều nhất, về công việc của họ và biết giữ gìn quyền lợi của bản thân, mà không quên lợi ích chung. Nhưng nhân loại cũng cần những người biết mơ mộng; những người biết say mê và vô tư theo đuổi một sự nghiệp lớn đến nỗi họ không thể bận tâm đến những quyền lợi vật chất của bản thân mình.
Rõ ràng là những người như vậy không thể giàu được, vì họ không muốn giàu."
(Marie Curie - Nhà nữ khoa học kiệt xuất)
"- Ngài hãy vẽ chân dung cho Mona Lisa nhé!
Khi đó nàng bỗng nở một nụ cười và trở nên thẹn thùng pha chút tinh quái khiến vị danh họa cảm thấy rất ấn tượng.
- Tôi sẽ bắt đầu công việc - Leonardo cúi chào Mona Lisa rồi nói - Nhưng tôi xin báo trước với ông là tôi vẽ lâu đấy, có lẽ rất lâu nữa là đằng khác. Để đạt được kết quả như mong đợi, tôi có một yêu cầu sẽ vẽ chân dung quý phu nhân không phải trong lâu đài của ngài, mà là trong xưởng của tôi. Ở đấy, tối sẽ tập chung hơn. Tôi rất mong ông chấp nhận yêu cầu này.
Khi Leonado nói đến điều đó, ông thấy nét mặt Mona Lisa lộ vẻ chán ngán. Thậm chí, nàng còn khẽ ngáp và lấy tay che miệng. Lúc ấy, vị danh họa nhận thấy khuôn mặt nàng thật buồn tẻ. Rõ ràng là nàng thất vọng khi nghe ông nói phải mất nhiều thời gian."
(Leonardo Da Vinci - Thiên tài toàn năng)
"Nobel đẩy cốc nước về phía anh rồi nói:
- Cũng còn vất vả lắm anh ạ. Thế còn anh? Chị và các cháu khỏe cả chứ?
- Vợ con anh vẫn khỏe. Thế em định bao giờ lấy vợ đấy? Sắp già đến nơi rồi còn gì? Đã yêu đương cô nào chưa?
Nobel nói giọng thản nhiên:
- Ấy chết, em đã lấy vợ rồi! Em rất xin lỗi vì không báo cho anh biết!
Cô thư kí đang đi vào đánh rơi cả tập tài liệu cầm trên tay. Cố luống cuống ngồi xuống nhặt từng tờ một.
Rorbert trố mắt vì ngạc nhiên, hỏi:
- Hả? Em lấy vợ rồi ư? Hồi nào vậy? Cô ấy đâu? Tên là gì?
Nobel cười lớn rồi nói:
- Em đã lấy vợ từ lâu lắm ...
Vừa nói anh vừa đi lại bàn làm việc cầm quả bộc phá giơ mẫu lên, rồi tiếp:
- Cô ấy đây, tên là "thuốc nổ"!"
(Alfred Nobel và bản di chúc bất hủ)